Lớp 12A01 - THPT Hồng Ngự I
Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn lớp 12A1 trường THPT Hồng Ngự I niên khóa 2009-2011...nếu đây là lần đầu tiên bạn tham quan diễn đàn nên đọc rõ nội quy. Trân Trọng Cám Ơn!

Lưu ý: Hướng Dẫn Đăng Ký

Thay mặt BQT lớp 12A1
Lớp 12A01 - THPT Hồng Ngự I
Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn lớp 12A1 trường THPT Hồng Ngự I niên khóa 2009-2011...nếu đây là lần đầu tiên bạn tham quan diễn đàn nên đọc rõ nội quy. Trân Trọng Cám Ơn!

Lưu ý: Hướng Dẫn Đăng Ký

Thay mặt BQT lớp 12A1
Lớp 12A01 - THPT Hồng Ngự I
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Lớp 12A01 - THPT Hồng Ngự I

Luôn Luôn Lắng Nghe Lâu Lâu Mới Hiểu...!!
 
Trang ChínhGalleryLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Vote thay cho lời cám ơn người viết
Đăng kí thành viên diễn đàn tại đây
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Top posters
Spain
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_lcapTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_voting_barTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_rcap 
Eric
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_lcapTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_voting_barTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_rcap 
Poy_I_Don't_Care
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_lcapTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_voting_barTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_rcap 
Ivan
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_lcapTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_voting_barTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_rcap 
idam9x
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_lcapTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_voting_barTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_rcap 
Xì_Coọc
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_lcapTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_voting_barTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_rcap 
meoconbanggiaacdoc
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_lcapTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_voting_barTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_rcap 
yupie_DNT
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_lcapTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_voting_barTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_rcap 
ghost_l0vely
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_lcapTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_voting_barTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_rcap 
piyo
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_lcapTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_voting_barTiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_vote_rcap 
Latest topics
» Chè Chuối! Giảng Viên siêu đẹp! Mại vô bà kon ơi!
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeTue Jan 29, 2013 8:22 pm by Ivan

» Cho ai chuẩn bị làm ba mẹ
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeThu Mar 15, 2012 7:02 pm by meoconbanggiaacdoc

»  Những câu '' Ranh'' ngôn bất hủ
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Mar 10, 2012 4:23 pm by meoconbanggiaacdoc

» Trên đời này, có một người...
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Mar 10, 2012 2:21 pm by meoconbanggiaacdoc

» Nhat ky cua me. Tang me ngay 8/3
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeThu Mar 08, 2012 7:34 pm by meoconbanggiaacdoc

» Top 2011
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeTue Feb 14, 2012 11:05 am by meoconbanggiaacdoc

» Lady Gaga!!! Kon iu mẹ GÀ nhất!!!
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Jan 28, 2012 1:32 pm by meoconbanggiaacdoc

» The Pussycat Dolls
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Jan 28, 2012 1:23 pm by meoconbanggiaacdoc

» Impossible
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Jan 28, 2012 1:19 pm by meoconbanggiaacdoc

Navigation
 Portal
 Diễn Đàn
 Thành viên
 Lý lịch
 Trợ giúp
 Tìm kiếm
Lượt Truy Cập
Hit Counter

 

 Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết

Go down 
Tác giảThông điệp
Ivan
Administrator
Administrator
Ivan


Nam Tổng số bài gửi : 234
Birthday : 09/12/1993 Age : 30 Join date : 15/07/2010
Đến từ : Biên Hoà Lầu 4 Khu Z Phòng 8 Giường số 1

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Empty
Bài gửiTiêu đề: Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết   Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Aug 07, 2010 5:57 pm

Trước tiên xin trân trọng giới thiệu bộ tiểu thuyết giả tưởng không hồi kết của tác giả Sparrer với tựa đề "The Blue Sky" vốn còn đang viết dở với 84 chương truyện..Bạn hãy tưởng tượng, một trang báo giấy như Thể thao 24h, Bóng đá,... khi viết đầy kín mặt chữ của một trang cũng chỉ xấp xỉ 1,500 từ. Vậy thì, với số lượng chương truyện như trên đủ biết người viết đã bỏ công sức vào đây nhiều như thế nào. Không để các bạn đợi lâu...nhưng trước khi đọc truyện có 2 khuyến cáo:
_ Một: đây là tiểu thuyết chứ không phải truyện tranh vì vậy nếu bạn nào không thích đọc truyện nhiều chữ thì tốt nhất đừng đọc.
_ Hai: bộ tiểu thuyết này không có hồi kết do đó nếu ai không thích truyện viễn tưởng thì đừng vào đây mà spam.
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết 3
Về Đầu Trang Go down
0988116504 https://a1nolimit.forumvi.com
Ivan
Administrator
Administrator
Ivan


Nam Tổng số bài gửi : 234
Birthday : 09/12/1993 Age : 30 Join date : 15/07/2010
Đến từ : Biên Hoà Lầu 4 Khu Z Phòng 8 Giường số 1

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Empty
Bài gửiTiêu đề: Phần 1: Đội trưởng Rod (Chap 1)   Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Aug 07, 2010 6:13 pm

Sơ lược bối cảnh lịch sử:
Năm 4010 Trái Đất đã bị huỷ diệt do các điều kiện sinh thái đã không còn như trước, môi trường bị ô nhiễm trầm trọng...trước tình thế đó...con người buộc phải di cư sang một hành tinh mới mang tên Phillon màu mỡ và có hệ sinh quyển tương tự như Trái Đất. Những tưởng cuộc sống yên bình, mọi người đều có cuộc sống ấm no thì...nội bộ Liên Hiệp Quốc mâu thuẫn...dẫn tới tình trạng đối nghịch giữa 2 Đảng phái do 2 chủng tộc đứng đầu đó là Deca và Vatalus. Và chính vì lẽ đó mà 2 Quốc Gia mới được thành lập...luôn đối đầu với nhau về tiềm lực quân sự, chính trị, kinh tế...



Nửa thế kỷ chiến tranh giữa hai quốc gia Deca và Vatallus đã ngăn cách hành tinh Phillon xinh đẹp thành hai lục địa Đông và Tây với những cơn binh lửa không dứt để giành giật lãnh thổ. Dần dần, chiến tranh và việc khai thác tài nguyên ồ ạt đã đẩy Phillon đến trước bờ vực của sự hủy diệt. Vì thế, cuộc chiến giữa hai quốc gia giờ chỉ còn để giành giật các nguồn tài nguyên khan hiếm đang dần dần biến mất nhằm duy trì sự tồn tại của mình. Trước nguy cơ đó, dự án Artum đã ra đời nhằm tìm ra nguồn năng lượng mới để cứu vãn tình hình.
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết 10


Lợi dụng điều đó, một số tổ chức buôn bán vũ khí ở Deca đã dựa vào nguồn lực tài chính của mình để giành giật, thâu tóm thị trường. Họ tập trung đầu tư tài chính và vũ khí không ngừng cho việc xây dựng Hệ thống phòng thủ Quốc Gia (hệ thống đang được chính phủ Deca tập trung xây dựng) nhằm đạt được sự hậu thuẫn của chính phủ cho một số dự án. Dần dần, họ kiểm soát được cả thị trường công nghiệp rộng lớn và thúc đẩy nền công nghiệp phát triển mạnh mẽ, tạo ra nhiều công ăn việc làm cho người dân nhưng điều đó lại càng củng cố vị thế độc quyền của họ trên thị trường. Và kết quả là với lòng tham không đáy của mình, nhằm duy trì thị trường quân sự màu mỡ, họ đã tìm cách tách rời vùng phía Tây Deca ra khỏi tầm kiểm soát của chính phủ, duy trì xung đột giữa quân đội chính phủ và quân khởi nghĩa ở đây.



Tuy nhiên, âm mưu đó đã không qua mắt được những người dân Deca tiến bộ. Những cuộc di dân đầu tiên đến vùng đất phía Tây này không muốn máu của họ phải đổ chỉ vì lòng tham của một số người. Vì vậy, họ đã tổ chức các phong trào phản đối và tìm cách liên hệ với chính phủ Deca nhằm vạch trần âm mưu đen tối của các tổ chức buôn bán vũ khí. Trước nguy bại lộ, các thế lực này đã gán cho một số người Deca ở đây tội phản quốc và tổ chức đàn áp, sát hại khiến những người sống sót phải bỏ trốn ra những vùng hẻo lánh, thoát khỏi tầm kiểm soát của chính quyền, dẫn đến sự sụp đổ của thành phố Bark. Và đúng như âm mưu của các Tổ chức buôn bán vũ khí, mọi người đều nghĩ rằng sự sụp đổ của thành phố Bark là do quốc gia Vatallus gây ra nên họ càng ủng hộ việc xây dựng Hệ thống phòng thủ Quốc gia, nguồn lợi to lớn của các tổ chức buôn bán vũ khí. Lúc đó, cũng có một luồng dư luận cho rằng sự sụp đổ của thành phố Bark là do xung đột giữa các Tổ chức buôn bán vũ khí bởi thành phố này bị coi là đã liên minh với quốc gia Vatallus nhưng dư luận đó cũng dần dần bị dập tắt.
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết 12



Sau đợt đàn áp đó, những người sống sót từ thành phố Bark và những người bỏ trốn từ phía Tây Deca đã cùng tập hợp ở vùng biên giới để bí mật xây dựng một chính phủ cho riêng mình trên các căn cứ bỏ hoang do người Bark xây dựng từ trước đó. Và với công nghệ phát triển của người Bark, khả năng xây dựng những công trình trong điều kiện thiếu thốn, khắc nghiệt, cùng sự gia nhập của những phi công huyền thoại - những người hùng Deca chiến tích lẫy lừng thuở nào - họ nhanh chóng phát triển mạnh mẽ và trở thành một khu vực độc lập mà cả chính phủ Deca cũng phải đề phòng. Từ đó, chiến tranh lại diễn ra liên miên giữa quân chính phủ và quân khởi nghĩa.



Tuy nhiên, dự án này đã bị thất lạc sau các trận đánh và xung đột liên miên. Tất cả những gì họ thu thập được chỉ là một vài mẩu thông tin rời rạc thông qua một vài người đã từng tham gia vào dự án đó. Hơn nữa, những người đã từng tham gia vào Dự án Artum phần lớn đã mất tích một cách bí hiểm. Có giả thuyết cho rằng đó là do họ đã biết những thông tin quan trọng về dự án này và một thế lực ngầm nào đó lại không muốn có ai biết được bí mật đó. Điều đó càng làm cho việc tiến hành lại Dự án Artum trở nên vô cùng khó khăn. Tuy nhiên, một giáo sư, người đã từng đóng vai trò quan trọng trong quá trình xây dựng Dự án Artum ngày trước đã quyết định gia nhập và giúp đỡ đội quân khởi nghĩa.



Trước tình hình đó, chính phủ của người Vatallus ở thành phố Arlington đã ký kết một thoả thuận ngầm với lực lượng khởi nghĩa và cung cấp những thông tin thí nghiệm bí mật cho họ góp phần cho việc khôi phục dự án Artum trở nên thuận lợi hơn bao giờ hết.



Đến lúc này, kết cục là bên nào sẽ nắm quyền sở hữu được Dự án Artum đã trở thành vấn đề sống còn của mỗi dân tộc. Và một cuộc chiến khủng khiếp mới lại nổ ra giữa người Deca và người Vatallus để giành giật quyền sở hữu Dự án Artum, dự án quyết định đến vận mệnh của cả loài người trên hành tinh Phillon này.
Về Đầu Trang Go down
0988116504 https://a1nolimit.forumvi.com
Ivan
Administrator
Administrator
Ivan


Nam Tổng số bài gửi : 234
Birthday : 09/12/1993 Age : 30 Join date : 15/07/2010
Đến từ : Biên Hoà Lầu 4 Khu Z Phòng 8 Giường số 1

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Empty
Bài gửiTiêu đề: Phần 1: Đội trưởng Rod (Chap 2)   Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Aug 07, 2010 6:22 pm

Đó là một buổi chiều tối có thể nói là khá đẹp trời. Mặt trời đang sắp sửa lặn, và từng đám mây nhẹ nhàng trôi trên không trung. Hẳn nếu không nhìn xuống dưới thì khó phi công nào có thể nhận ra đây chính là khu vực thành phố Bark, chiến trường trung tâm của hai đạo quân BCU và ANI. Thành phố Bark vẫn hoang tàn như xưa, có lẽ còn hoang tàn hơn khi không còn bóng dáng của các Hovernmus, Joymus và Trimus. Bên cạnh các cổng thông xuống thành phố ngầm Bark đã đổ sụp là đống sắt vụn của những ụ Rocket Launcher và Missile Launcher. Cuộc chiến tranh liên miên bất tận của hai phe đã quét sạch gần như mọi sinh linh trong mảnh đất một thời màu mỡ này, để đến bây giờ chỉ còn cỏ dại và lác đác một vài trảng cây trên những triền núi bao quanh đống đổ nát.
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết ThemePhiDoiBig


Nhưng ta hãy tạm hoãn những cảm xúc bồi hồi lại, bởi vì có nhiều tiếng động cơ đang tới gần. Từ cổng warp hầm A trong nháy mắt bỗng bay vọt ra hàng chục chiếc phi cơ ANI cả B-Gear lẫn I-Gear. Chúng bay lượn xung quanh cổng warp trong vài phút rồi chỉnh đốn đội hình và sau đó tất cả tiến thẳng về phía cổng warp hầm B. Trở sang phía cổng hầm B, không biết từ lúc nào đã có 3 phi đội BCU sẵn sàng ở đó, và cũng đang chuẩn bị tiến ra giao đấu. Số lượng hai bên gần như là ngang nhau, có khác chăng là bên BCU có thêm vài chiếc M-Gear. Sự có mặt của M-Gear chứng tỏ bên BCU chuẩn bị khá kỹ càng, trong khi đó phía ANI lại không có M-Gear nào, liệu có phải là quá chủ quan khinh địch không?



“À… đội trưởng, trận đánh này sếp có chắc chúng ta sẽ thắng không?” - Một phi công có tên là Sean hỏi qua bộ phận liên lạc.



Giữa hàng ngũ các phi cơ ANI nổi bật lên một chiếc I-Gear có màu xanh nước biển và chữ “Speed” màu trắng được sơn lên. Ngồi trong buồng lái phi cơ đó là một chàng trai trẻ tuổi có mái tóc vàng và cặp mắt đỏ màu lửa. Tên của anh ta là Rod. Nghe câu hỏi của Sean, Rod điềm tĩnh trả lời:



-Chuyện đó thì đương nhiên…

“Sếp nói vậy thì tôi yên tâm” – Sean thở phào.

-…là tôi không thể nói trước được – Rod tiếp tục.

“Trời đất ạ” - Sean đập đầu vào cần lái – “Lần sau sếp có nói gì thì nói nhanh lên giùm! Làm tôi cứ tưởng…”

“Bọn mình đi chiến đấu với BCU mà không có M-Gear hỗ trợ thì lành ít dữ nhiều đấy sếp” - Một phi công khác nói vẻ bất an.

-Này Baz, cho tôi hỏi một câu – Rod nói tỉnh bơ – Cái người đã táy máy với dây chuyền sản xuất động cơ M-Gear để rồi sau đợt thay động cơ không có chiếc M-Gear nào cất cánh nổi thì có quyền được nói không nhỉ?

“Ơ… hì hì” - Baz cười trừ – “mọi người đừng có nhìn em ngầu quá vậy chứ?”



Quả thực lúc đó trên màn hình của Baz hiện lên lần lượt khuôn mặt của tất cả đồng đội xung quanh, người nào người nấy đằng đằng sát khí. Baz giả bộ nhìn qua chỗ khác, hắng giọng rồi nói:



“Đằng nào thì… BCU cũng đã chuẩn bị tấn công rồi. Chúng ta chỉ còn cách chiến đấu hết mình thôi!”

-Đúng thế - Rod trở lại nghiêm túc – Chúng ta phải chặn đứng chúng tại đây, quyết không để chúng lọt vào khu di tích. Quyết tâm!



Mọi người cùng đồng thanh hô “quyết tâm” rồi tăng tốc lao về phía trước. Trước mặt họ dần dần hiện ra các phi đội phía BCU. Họ bay theo phi đội hình tam giác với M-Gear ở giữa, trước mặt là I-Gear còn B-Gear ở phía sau. Một phi công ANI tên Lance thấy vậy cười lớn:



“Bọn BCU sợ bom của B-Gear chúng ta nên chẳng dám lôi A-Gear ra kìa! Ha ha ha…”

“Đừng chủ quan anh Lance” - Một nữ phi công tên Kristie lên tiếng – “Chắc A-Gear của bọn chúng cũng như chúng ta đang phục kích ở bên kia cổng warp đấy.”

“Cũng có thể” – Lance đáp – “Dù chúng có ở đâu đi nữa thì ta cũng cứ… tiên hạ thủ vi cường! ANH EM XÔNG LÊN!!!”



Lance kéo mạnh cần lái về phía sau, và phi cơ của anh tách đội hình lao vút tới trước.



-Tên này hiếu chiến quá – Rod tặc lưỡi - Mọi người hãy giữ vững đội hình, không được rối loạn!

“Nhưng còn anh Lance thì sao?” – Kristie lo lắng.

-Mặc kệ hắn – Rod nói cương quyết – Hắn đủ lớn để tự lo cho mình rồi.

Về Đầu Trang Go down
0988116504 https://a1nolimit.forumvi.com
Ivan
Administrator
Administrator
Ivan


Nam Tổng số bài gửi : 234
Birthday : 09/12/1993 Age : 30 Join date : 15/07/2010
Đến từ : Biên Hoà Lầu 4 Khu Z Phòng 8 Giường số 1

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Empty
Bài gửiTiêu đề: Phần 1: Đội trưởng Rod (Chap 3)   Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Aug 07, 2010 6:26 pm

Phía bên kia, các phi đội BCU đang đứng yên sẵn sàng khai hỏa. Mục tiêu đầu tiên lọt vào tầm ngắm của họ chính là Lance. Hàng loạt tiếng phụt phụt kêu lên, và tiếp đó là một cơn mưa tên lửa đủ loại ồ ạt áp tới như muốn nuốt chửng chiếc I-Gear “Phantom” của Lance. Lance nhằm 1 phi cơ địch bắn ra 4 quả tên lửa rồi đột ngột giảm tốc độ, xoay đầu phi cơ rồi lại tăng tốc hết cỡ cắm thẳng xuống mặt đất, tên lửa đối phương đuổi theo sát nút. Đến khi chỉ còn cách mặt đất chừng 50m, Lance lại dừng phi cơ lại rồi quay đầu phóng thẳng về phía sau trong tư thế phi cơ lộn ngửa lên trời. Toàn bộ tên lửa đuổi theo Lance không kịp đổi hướng cắm xuống mặt đất nổ tung. Kỹ thuật “Lượn góc vuông” trứ danh của phi công Lance bên ANI các phi công BCU không phải là chưa từng nghe, nhưng đến hôm nay mới tận mắt nhìn thấy quả thực là lợi hại. Nhưng quan trọng hơn là Lance đã thu hút được hỏa lực của đối phương, tạo thời cơ cho Rod và các đồng đội tấn công trực diện.
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Sin5


Các phi đội ANI lúc này đã áp sát đội hình BCU. B-Gear thả bom vào phi đội, trong khi I-Gear tập trung hỏa lực vào M-Gear đối phương. Thế nhưng chỉ trong mấy phút kế hoạch này đã tỏ ra không có hiệu quả. M-Gear bên phía BCU được che chắn rất kỹ lưỡng bởi các phi cơ khác, cộng thêm việc được trang bị giáp trụ vững vàng và nhiều thiết bị sửa chữa đã khiến cho các I-Gear trở nên bất lực, trong khi các phi đội BCU khôn khéo sử dụng I-Gear dẫn đầu bay tránh bom cộng với chức năng Healing Field và Repair Field liên tục bắt buộc các B-Gear phải thay đổi chiến thuật. Cho đến giờ phía BCU hầu như chưa mất phi cơ nào, còn phía ANI đã có 6 chiếc cả I-Gear lẫn B-Gear bị bắn rơi. Mặc dù các phi công trong đó đã kịp thoát ra an toàn, nhưng số lượng phi cơ chiến đấu đã bị giảm xuống.



“Không ổn rồi sếp ơi! M-Gear của BCU hồi giáp khỏe quá, bọn em tấn công không kịp!” – Baz hét lên.

“Ghét thật” – Lance bực tức – “Bọn này lì còn hơn trâu nữa! Nãy giờ ăn mấy chục quả tên lửa rồi mà chưa thèm bốc khói kìa!”

“Xem ra bọn chúng quyết không bỏ lỡ thời cơ này” – Kristie nói một cách khẩn cấp.

-Cứ tiếp tục thế này thì bên ta sẽ thất lợi. Anh em mau tản ra! À quên, riêng Sean và Lance ở lại cầm chân bọn chúng. Không cần đánh trả, chỉ lo tránh đạn cho tốt là được!



Mọi người nghe lệnh vội quay đầu tăng tốc vượt ra khỏi tầm bắn của quân địch, chỉ có hai chiếc I-Gear của Sean và Lance là ở lại quần thảo với các phi đội BCU.



-Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ chuyển sang kế hoạch B – Rod nói.

“Kế hoạch gì thì cũng làm ơn nói nhanh lên đi sếp!” – Sean liến thoắng.

-Vừa rồi hỏa lực của các anh em bị phân tán quá, không đủ sức bắn rơi được M-Gear. Vậy thì bây giờ tất cả hãy cùng tập trung tấn công từng chiếc M-Gear của bọn chúng. Với sức mạnh của Bomb và Frenzy hợp lại tôi tin chắc M-Gear của chúng sẽ không có cơ hội để sử dụng thiết bị sửa chữa trước khi bị hạ.

“Nhưng chắc gì bọn chúng đã chịu đứng yên cho B-Gear chúng ta ném bom?” – Baz lo lắng.

-Vậy thì mọi người phải ném bom chúng trước khi chúng kịp di chuyển – Rod nói chắc nịch.

“Em chưa hiểu?” – Baz ngẩn ra.

“Sean, Lance” – Rod chuyển kênh liên lạc – “hai anh có kìm được bọn chúng mà không di chuyển quá bán kính 1000m được không?”

“Hơi khó đấy, nhưng bọn này sẽ cố!” – Lance nói một cách vội vã.

“Sẽ cố!” – Sean nói theo.

-Tốt, trông cậy cả ở hai anh đấy! – Rod lại chuyển kênh liên lạc – Nào các bạn, bây giờ hãy di chuyển ra khu vực dãy núi rồi men theo tới cổng warp hầm B đi.

“Aha, em hiểu rồi!” – Kristie reo lên.

“…Vẫn chưa hiểu?” – Baz gãi đầu.

-Để tôi nói luôn cho – Rod lắc đầu – Sean và Lance sẽ thu hút sự chú ý của quân BCU, còn chúng ta sẽ tập kích chúng từ phía sau. Bọn chúng bị tấn công bất ngờ chắc chắn sẽ không kịp di chuyển để tránh bom của B-Gear. Lúc đó chắc chắn phi đội của chúng sẽ bị rối loạn. Một phi đội rối loạn thì hai phi đội còn lại cũng sẽ lúng túng, và chúng ta sẽ thừa cơ tiêu diệt nốt những chiếc M-Gear còn lại.



Ngừng một lát, Rod tiếp:



-Kế hoạch này tương đối mạo hiểm, do đó nó sẽ đòi hỏi sự tập trung cao nhất, đồng thời cả lòng dũng cảm sẵn sàng hy sinh của các bạn. Nếu có ai trong số chúng ta cảm thấy không thể tiếp tục với kế hoạch này thì cứ việc rút lui về căn cứ trước.



Mọi người im lặng không trả lời. Chợt giọng Lance vang lên từ bộ phận liên lạc:



“Cha nội Rod lúc này còn bày đặt chơi trò khủng bố tinh thần nữa! Ai mà chẳng phải chết, chết sớm hay muộn có khác quái gì. Nhanh nhanh ra đây giúp bọn này đi, nãy giờ thở ra đằng tai rồi đây này!”



Câu nói như đùa của Lance rõ ràng có ý khích lệ tinh thần chiến đấu của mọi người. Tất cả bỗng nhiên thấy phấn chấn hẳn lên.



“Đúng thế, chết vì Tổ quốc là vinh quang!” – Baz nói lớn.

“Sean và Lance đang lăn lộn với nguy hiểm mà còn không sợ, lẽ nào chúng ta lại sợ?”

-Baz nói rất đúng, được hy sinh vì Tổ quốc là một vinh dự lớn – Rod cười – Nhưng mà cố đừng để hy sinh thì càng tốt hơn.

“Sếp khỏi cần nhắc” – Baz liếc Kristie – “Nói thế chứ trước khi chết em đây còn nhiều việc để làm lắm!”

“Xí!” – Kristie le lưỡi.

“Chú em này cứ quen thói thả dê loạn cả lên” – Lance tặc lưỡi.

“Chứ ông anh hồi chưa lấy vợ chẳng phải cũng giống thằng em sao?” – Baz cười khì.



Mọi người cùng cười ồ. Sean bỗng hét lên:



“Này này! Tôi mỏi tay lắm rồi đấy! Bao giờ có viện trợ đây!?”

-Được rồi, không đùa nữa – Rod nghiêm giọng - Mọi người hãy khẩn trương vào vị trí, nhanh chóng chuẩn bị tiếp ứng cho Sean và Lance!



Hiệu lệnh được phát ra, tất cả lập tức tăng tốc vọt ra ngoài thung lũng rồi bay dọc theo sườn núi vòng ra sau lưng các phi đội BCU. Phía BCU tưởng quân ANI bỏ chạy nên không hề hay biết mình đang sắp sửa bị tập kích. Chỉ biết rằng radar của chiếc M-Gear của phi đội trung tâm bên BCU đột nhiên báo động inh ỏi, nhìn ra sau thì thấy hàng loạt tên lửa và bom đang lao thẳng vào mình. Nó vội tách đội hình định né tránh nhưng đã quá muộn. Một chùm tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên giữa đội hình BCU, và chiếc M-Gear đã bốc cháy rơi xuống, phi công trong đó phải nhảy ra. Đúng như Rod đã nói, phi đội trung tâm lập tức bị mất đội hình, các phi cơ bay tán loạn một cách luống cuống.
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Acew92O3A0eAyRn


-Tập trung hỏa lực, bắn hạ chiếc thứ hai! – Rod thét lên qua bộ phận liên lạc.



Lại một tràng tiếng bùm bùm nữa, và chiếc M-Gear thứ hai bị hạ. Đội hình BCU đã bị rối loạn hoàn toàn, một số phi cơ vẫn khai hỏa được nhưng rời rạc, mà hỏa lực không tập trung thì thiết bị sửa chữa đối phó được dễ dàng. Các phi cơ ANI đang chuẩn bị hạ nốt chiếc M-Gear cuối cùng thì phi cơ của Kristie bỗng nhiên bị trúng tên lửa nổ tung. May mà trước đó Kristie đã kịp thời bấm nút nhảy ra và được phi cơ của Baz đỡ lấy, xem ra không bị thương.



“Cẩn thận, chúng ra khỏi tầm bắn của ta rồi!” – Kristie kêu lên từ ghế sau phi cơ của Baz.



Rod vội nhìn lên. Phi đội trong đó có chiếc M-Gear cuối cùng đã kịp vọt lên cao ra khỏi đám phi cơ đang bay loạn xạ và bây giờ đang quay đầu xuống nã đạn vào chiếc I-Gear của Lance.



-Coi chừng, Lance!! – Rod hét lên.



Lúc đó Lance đang bay vào định tham gia tấn công, bị bất ngờ không kịp đổi hướng tránh tên lửa nữa. Thế nhưng anh phản ứng cũng rất nhanh, quay đuôi phi cơ về phía đám tên lửa đang bay tới. Ngay khi tên lửa sắp chạm vào động cơ, anh bèn tăng tốc hết cỡ. Lửa động cơ làm phát nổ tất cả tên lửa từ một khoảng cách, khiến cho phi cơ của Lance vẫn an toàn nhưng động cơ thì đã bị hư hỏng.



“Anh Lance, đừng tăng tốc nữa kẻo phi cơ phát nổ đấy!” – Sean cảnh báo.

“Tình hình thế nào rồi, sếp?” – Lance bình tĩnh hỏi.

-Chúng ta mất ưu thế rồi – Rod đáp - Bọn chúng vẫn còn 1 chiếc M-Gear, và bây giờ thì đã biết đề phòng bom. Có lẽ ta phải rút lui về hầm A để bảo toàn lực lượng và tranh thủ sự hỗ trợ của A-Gear mới xong.

“Mất ưu thế hả?” – Lance gật gù – “Vậy sếp nghĩ thế nào nếu tôi lấy lại được ưu thế?”

-Ý của anh là…?

“Với cái phi cơ tàn tật này có muốn rút lui cũng không xong” – Lance nói giọng đanh lại – “Tốt hơn là…”



Lance bỗng quay đầu rồi tăng tốc phi cơ lao thẳng vào đội hình còn lại của BCU. Hàng loạt tên lửa lại được bắn ra nhằm vào anh, nhưng anh lộn nhào phi cơ tránh được hết. Mọi người chợt hiểu ra ý định của Lance, nhưng trước khi ai đó kịp ngăn cản thì mũi chiếc I-Gear của anh đã cắm phụp vào một bên động cơ của chiếc M-Gear phía BCU. Liền sau đó chiếc I-Gear phát nổ, kéo theo luôn cả chiếc M-Gear.



“KHÔNG!!” – Sean hét lên.

“Không cần phải thương tiếc tôi như thế đâu” - Giọng Lance vang lên từ bộ phận liên lạc. Anh đang rơi xuống với bộ jetpack sau lưng chuẩn bị tiếp đất an toàn.

“Tớ thương tiếc ông anh làm quái gì?” – Sean thở phào đáp lại – “Tớ tiếc là tiếc quả Ace Arrow của ông anh đã đi cùng với chiếc phi cơ kìa.”

“Nói thật mình cũng tiếc lắm, nhưng biết sao được.”

-Yên tâm, tôi sẽ đền cho anh một quả khác! Anh cứ tìm nơi trú ẩn tạm đi – Rod phấn khởi ra mặt – Các bạn, bây giờ đến lượt chúng ta rồi đấy! Hãy cho quân BCU biết sức mạnh của ANI chúng ta nào!!!
Về Đầu Trang Go down
0988116504 https://a1nolimit.forumvi.com
Ivan
Administrator
Administrator
Ivan


Nam Tổng số bài gửi : 234
Birthday : 09/12/1993 Age : 30 Join date : 15/07/2010
Đến từ : Biên Hoà Lầu 4 Khu Z Phòng 8 Giường số 1

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Empty
Bài gửiTiêu đề: Phần 2: Chúng Ta Hoà (Chap 1)   Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Aug 07, 2010 6:31 pm

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Loading2
Mọi người cùng reo hò phấn chấn rồi bắt đầu quay qua bắn các phi cơ còn lại của BCU. Quân BCU cố gắng chỉnh đốn lại đội hình, nhưng đã quá muộn. Các phi cơ BCU lần lượt rơi rụng như lá vàng, thoáng chốc đã có mười hai chiếc bị bắn hạ, những phi cơ còn lại bắt đầu không có đủ chỗ cho các phi công chui vào nữa. Tuy nhiên Rod cũng để ý thấy có một chiếc I-Gear màu đỏ có sơn chữ “Redstorm” mà anh đoán là chỉ huy của quân BCU chiến đấu rất xuất sắc, đã bắn rơi thêm hai phi cơ bên ANI mà chưa trúng quả tên lửa nào. Anh bèn tăng tốc phi cơ bay đến vừa nã Hunter vừa phóng Arrow tới. Đối phương cũng đã phát hiện ra Rod, vội lộn nhào né tên lửa rồi bắn trả rất bài bản. Rod cũng quay phi cơ tránh tên lửa rồi lại bắn tiếp. Hai bên cứ thế quần thảo với nhau.



Bỗng dường như các phi cơ bên BCU nhận thấy đã không còn khả năng tiếp tục bèn quay đầu tăng tốc bỏ chạy về hầm B.



"Chiến thắng rồi!!!" – Baz la lên.

-Đúng, ta đã thắng – Rod vui mừng – Cảm ơn tất cả, mọi người đã chiến đấu rất tuyệt vời.

"Truy kích bọn chúng chứ?" – Sean hỏi.

-Đương nhiên – Rod gật đầu.

“Tôi phải gọi mấy cha A-Gear trong hầm ra đón rồi” – Lance đùa.



Các phi đội ANI thừa thắng vội tăng tốc đuổi theo tàn quân BCU. Đến warp hầm B, chợt họ thấy một chiếc I-Gear màu đỏ đang lượn vòng quanh cổng warp trong khi các phi cơ khác lao qua.



-Chỉ huy của bọn chúng đấy – Rod nói - Để hắn cho tôi. Các bạn cứ tiếp tục truy kích đi. Nhớ phải coi chừng A-Gear phục kích đấy!

-Sếp yên tâm! – Baz vỗ ngực - Với quả Hammer vàng tốc độ cao em tự chế này, bọn A-Gear BCU chỉ có nước thụt súng vào trong như rùa rụt đầu!

-Ờ… có chắc không đấy… - Rod nhíu mày – Dù sao thì mọi người cũng cẩn thận nhé!



Rồi Rod tăng tốc vọt lên trước đối đầu với chiếc Redstorm. Hai bên cùng phóng tên lửa và cùng lộn vòng tránh. Sau đó hai chiếc phi cơ bay vụt ngang qua nhau. Rod thử nhìn xem người đang lái chiếc Redstorm là ai, nhưng đúng lúc đó ánh nắng hoàng hôn chiếu tới phản chiếu lên kính làm anh không nhìn được mặt, chỉ kịp nhá thấy một cặp mắt to màu xanh biếc cũng đang nhìn vào mình. Trong đầu anh nảy lên một ý nghĩ, nhưng anh không có thời giờ để băn khoăn bởi đối phương đã quay đầu lại và đang chuẩn bị tấn công lần thứ hai.



Lúc này toàn bộ đồng đội của Rod đều đã bay qua cổng warp vào trong hầm B. “Mình cần phải nhanh chóng vào đó để chiến đấu cùng họ, không thể dây dưa ở đây lâu được. Người này có tài điều khiển phi cơ không kém gì Lance hay Sean, muốn hạ được nhanh chóng chỉ có cách đó thôi.” Nhưng nghĩ tới đó thì tên lửa đối phương đã tới nơi. Rod vội xoay phi cơ 1 vòng né được rồi vòng lại bắn trả. Hai bên lại cùng tránh tên lửa rồi lại bay ngang qua nhau lần nữa. Nhưng lần này Rod không nhìn đi đâu nữa vì anh còn bận thực hiện “cách” của mình. Anh không quay đầu lại mà nhẹ nhàng tăng tốc phi cơ, chủ ý muốn đối phương đuổi theo. Quả nhiên chiếc Redstorm tưởng Rod định bỏ chạy cũng tăng tốc bám theo đồng thời bắn tên lửa tới tấp về phía anh. Rod không tránh mà giữ nguyên tốc độ lao chênh chếch một góc 450 xuống đất, chiếc Redstorm cũng lao xuống theo.



Khi gần tới đất Rod nâng đầu phi cơ lên cho ngang bằng với mặt đất để tránh va chạm. Điều bất ngờ ở đây là anh cũng đồng thời bật chức năng Reverse Boosters. Chiếc “Speed” của Rod lập tức lùi lại một đoạn làm các tên lửa đuổi theo không kịp đổi hướng đâm sầm xuống đất nổ tung. Kỹ thuật này của Rod là cải biến từ kỹ thuật “Lượn góc vuông” của Lance, và được anh đặt tên là kỹ thuật “Lượn nửa góc vuông”. Một điều chắc chắn là đối thủ của Rod lại một lần nữa bất ngờ, trong tíc tắc không biết phải làm gì tiếp theo. Và dĩ nhiên, Rod không bỏ lỡ cơ hội tung ra một cơn mưa tên lửa, nhưng lần này anh dùng Edrill để nhanh chóng bắn trúng mục tiêu. Một, hai, ba đợt Edrill đã trúng đích, chiếc Redstorm đã bốc cháy và đang rơi nhanh xuống đất.



Rod đã là người chiến thắng. Anh nhìn chiếc Redstorm rơi ầm xuống đất rồi chuẩn bị bay sang hầm B tiếp ứng cho đồng đội. Thình lình Rod phát hiện ra một điều: phi công trong chiếc Redstorm chưa thoát ra khỏi phi cơ. Anh vội lái phi cơ của mình đáp xuống gần chiếc I-Gear đang cháy rồi chạy tới dùng sức mở cửa kính ra.



Đúng như phỏng đoán của Rod, bên trong là một nữ phi công trẻ tuổi xinh đẹp. Cô ta đang nằm bất tỉnh trên ghế, máu rỉ ra từ phần trán bên trong chiếc mũ bảo hiểm. Có một vết nứt lớn trên chiếc mũ và trên cả chính giữa cần lái. “Có dây bảo hiểm mà còn bị đập đầu vào cần lái, chứng tỏ cú va chạm rất mạnh. May nhờ chiếc mũ bảo hiểm mà cô ta không đến nỗi vỡ đầu.” Rod bèn cởi dây bảo hiểm, gỡ mũ của cô gái rồi bế cô ra. Anh nhìn quanh thấy có một cái hang khá rộng bèn đặt cô ta nằm trong đó rồi quay về phi cơ của mình lấy hộp cứu thương, đồng thời kiểm tra tình hình của đồng đội bên hầm B.

Về Đầu Trang Go down
0988116504 https://a1nolimit.forumvi.com
Ivan
Administrator
Administrator
Ivan


Nam Tổng số bài gửi : 234
Birthday : 09/12/1993 Age : 30 Join date : 15/07/2010
Đến từ : Biên Hoà Lầu 4 Khu Z Phòng 8 Giường số 1

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Empty
Bài gửiTiêu đề: Phần 2: Chúng Ta Hoà (Chap 2)   Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Aug 07, 2010 6:38 pm

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Loading1
-Sean, Sean, có nghe tôi nói không? – Rod bật thiết bị liên lạc đeo cổ tay lên.

“Nghe rõ” - Giọng Sean trả lời.

-Tình hình thế nào rồi?

“Anh em đã đuổi quân BCU tới tận Redline, bắn hạ thêm được 2 B-Gear và 3 A-Gear nữa.”

-Hay lắm.

“Mà sếp ạ, quả tên lửa Hammer của Baz đúng là tốt thật đấy. Một lượt của nó diệt tới 3 chiếc A-Gear phục kích sau Warp, đám A-Gear còn lại thấy “rét” cũng phải chuồn theo bọn còn lại. Nghĩ tới lại thấy buồn cười, hahaha…!”

-Tốt. Bây giờ tôi đang gặp một chút rắc rối ở đây, cho nên anh thay tôi chỉ huy mọi người nhé! Nhớ là không được vào sâu quá, gặp chủ lực địch là phải rút ngay. Rõ chưa?

“Rõ, thưa sếp!”



Rod ngắt liên lạc với Sean rồi nhấc hộp cứu thương lên, thở phào rồi chậm rãi đi vào trong hang.





…Cô gái từ từ mở mắt ra. Cô cảm thấy đầu hơi đau, sờ lên thì thấy đã được băng bó cẩn thận. Chợt cô nhận ra hai tay mình đã bị còng lại. Xung quanh tối om, chỉ có duy nhất một ánh lửa phát ra từ phía bên trái. Cô vội ngoảnh sang đó thì thấy một đống lửa đang cháy, bên cạnh đống lửa có một người đang ngồi là Rod. Nhận ra đó chính là kẻ đã bắn rơi phi cơ của mình, cô hoảng hốt định đứng dậy thì thấy cả hai chân cũng đã bị còng lại với nhau. Lúc này Rod cũng thấy cô đã tỉnh, bèn quay sang:



-Cô tỉnh rồi hả? – Rod hỏi.

-Tự anh không thấy hay sao mà còn phải hỏi tôi? – Cô gái nhướn mày đáp – Sao anh lại còng tay chân tôi?

-Tự cô không biết hay sao mà còn phải hỏi tôi? – Rod bắt chước câu nói của cô gái.

-Hừ - Cô gái tức giận – Tôi biết rồi, tôi là tù binh của anh chứ gì?

-Đúng thế - Rod đáp, rồi lại quay sang đống lửa – Cô có cần lại đây sưởi cho ấm không?

-Anh còng chân tôi thế này làm sao tôi ra chỗ anh được? – Cô gái nói.

-Ừ nhỉ, quên mất. Chìa khóa đây.



Rod quăng tới trước mặt cô gái một chiếc chìa khóa. Cô gái lập tức nhặt lấy và mở còng chân của mình ra. Tuy nhiên cô chưa kịp cảm thấy nhẹ nhõm thì Rod đã nói tiếp:



-Đừng có thử tra nó vào còng tay, cô sẽ bị điện giật đấy.



Cô gái biết Rod không nói đùa, bởi cô cũng biết loại còng này, tra đúng chìa thì còng mở ra, còn tra không đúng chìa hoặc đút vật lạ vào thì một dòng điện cực mạnh đủ sức giết một người khỏe như trâu sẽ được phát ra. Do đó bất cứ ai bị còng bởi loại còng này đều không dám thử phá khóa, bởi chỉ cần sơ sảy một tí ti là có thể chết ngay tức khắc. Đang nhớ lại tới đó thì một cơn gió từ ngoài hang thổi vào làm cô gái run bắn lên một cái. Thời tiết ở khu vực thành phố Bark về đêm rất lạnh. Cô gái không còn cách nào khác là phải lại gần đống lửa để sưởi cho ấm. Tuy nhiên có vẻ như cô không quen chịu lạnh nên vẫn run lên bần bật. Rod thấy vậy bèn đi ra ngoài, một lát sau quay trở lại với cái túi ngủ anh để phòng bị trong phi cơ. Anh mở nó ra rồi choàng lên cô gái. Cô gái hơi bất ngờ, tròn mắt:



-Sao anh lại làm thế? Anh không sợ mình bị lạnh à?

-Cô run cầm cập thế kia còn đi hỏi tôi cơ đấy – Rod cười hì hì.

-Nhưng… còn anh?

-Yên tâm, tôi chịu lạnh được – Rod lôi một hộp đồ ăn từ đống đồ hộp xung quanh đống lửa, mở nắp cắm thìa rồi đưa cho cô gái - Của cô này.

-Cảm ơn – Cô gái đón lấy.

-Cô có biết nấu ăn không vậy? – Rod chợt hỏi.

-Sao anh lại hỏi chuyện đó? – Cô gái hỏi ngược lại.

-Hỏi cho biết thôi – Rod đáp tỉnh bơ.

-Ừm… cũng khá – Cô gái hơi nghiêng đầu – Đây là mọi người nhận xét đấy nhé!

-Hì hì…

-Anh cười cái gì?

-Không có gì, chỉ là… quân nhân mà biết nấu ăn là hiếm lắm đấy. Chứ mấy thứ cô bé cùng phi đội với tôi nấu, ăn xong không “đi phản lực về trực thăng” tôi gọi bằng sư phụ.

-Rồi cô ấy sẽ khá lên thôi – Cô gái phì cười.

-Vấn đề là tôi có “sống sót” được đến lúc đó không – Rod cũng phá lên cười.



Đêm xuống. Cái hang không sâu nhưng đủ rộng cho chiếc phi cơ của Rod nên anh đã đưa nó vào trong cùng của hang. Rod để cô gái nằm trong phi cơ của mình, còn anh chui vào túi ngủ nằm ngoài. Tất nhiên anh đã cẩn thận cài các hệ thống an toàn và báo động đề phòng cô gái lấy phi cơ của anh chạy trốn. Trong lúc cả hai đang ngủ say thì bên ngoài hang bỗng có tiếng máy chạy ro ro. Rod nghe thấy tiếng động tỉnh dậy. Anh nhìn ra ngoài cửa hang thấy không có gì bèn ngáp dài rồi định ngủ tiếp thì bỗng rầm một tiếng lớn. Lần này thì Rod tỉnh ngủ hẳn, anh bật dậy rồi nhảy lui. Trước cửa hang là một bóng đen to lớn đang đứng lù lù. Lúc này cô gái cũng đã tỉnh dậy, cô mở nắp phi cơ rồi hỏi lớn:



-Có chuyện gì vậy?

-Mau bật đèn phi cơ lên!



Cô gái làm theo, và đèn phi cơ liền bật sáng soi rõ bóng đen kia. Một con Trimus! Rod ngạc nhiên. “Bọn Trimus này đã bị quét sạch rồi cơ mà. Hay đây là một con còn sót lại?” Tuy nhiên con Trimus không đợi Rod suy nghĩ xong, nó giơ hai họng súng ở hai tay lên và bắn xối xả vào Rod. Anh vội nhảy vòng tránh đạn của nó rồi rút từ sau lưng ra một cái cán và bật công tắc. Ngay lập tức một thanh kiếm laser xuất hiện. Rod nhún mình nhảy lên ngang ngực con Trimus rồi chém xả một đường. Một vết cắt lớn xuất hiện trên thân mình con Trimus, lửa điện xẹt tứ tung. Nhưng dường như nó không coi vết thương ra gì, chỉ lúc lắc đầu rồi lại bắn tiếp khiến Rod phải né tránh rất vất vả. Con Trimus bắn rất rát, thân hình lại đồ sộ, Rod hiểu mình ít có cơ hội chiến thắng. Anh bèn rút ra một chiếc chìa khóa rồi ném cho cô gái lúc này đã tụt xuống khỏi phi cơ.



-Chìa khóa mở còng tay đấy! – Rod vừa nhảy tránh vừa nói.



Cô gái bắt lấy chiếc chìa khóa, ngậm vào miệng và mở còng tay dễ dàng.



-Tốt – Rod nhìn thấy bèn chỉ ra cửa hang - Giờ cô tự tìm cách thoát thân đi!

-Còn anh thì sao? – Cô gái hỏi.

-Yên tâm, con Trimus này không nghĩa lý gì với tôi đâu – Rod nói cứng, nhưng anh biết bây giờ mình muốn chạy thoát cũng khó.



Cô gái bèn chạy vòng qua sau lưng con Trimus rồi ra đến cửa hang, nhưng tới đó lại dừng lại. Rod quát lên:



-Đi đi! Ở đây không có chỗ cho khán giả đâu!



Chỉ thấy cô gái còn đứng đó một lúc rồi sau cũng mất dạng. Rod thì không để ý vì còn mải đối phó với con Trimus. Loại Robot của người Shrine này lúc ở trong phi cơ Rod không coi vào đâu, nhưng lúc ở ngoài phi cơ thì lại khác. Nãy giờ nó đã bị 3 vết chém ở phía trước rồi mà vẫn trơ trơ, trong khi đó Rod đã bắt đầu thấm mệt. Con Trimus bắn ra một loạt đạn nữa. Rod lại nhảy tránh, chờ cho loạt đạn chấm dứt sẽ xông vào đánh. Thế nhưng đúng lúc loạt đạn vừa hết thì Rod lại sơ ý giẫm lên một hòn đá lở ra từ vách hang do đạn của con Trimus, và anh bị trượt chân ngã. Rod còn chưa kịp đứng lên thì hai họng súng của con Trimus đã chĩa vào anh. Biết không còn đường thoát, anh mở to mắt đón chờ cái chết thì bỗng một ánh sáng lóe lên. Liền sau đó cái đầu của con Trimus lìa khỏi cổ của nó, và cả thân hình nặng nề của nó đổ ập xuống. Từ trên không một bóng người nhẹ nhàng đáp xuống đất. Không ai khác chính là cô gái tù binh của Rod. Cô ta đứng thẳng trên xác con Trimus, tay cầm thanh kiếm laser trông thật oai vệ khác hẳn lúc nãy.



Cô gái tụt xuống từ lưng con Trimus rồi từ từ bước tới trước mặt Rod. “Cô ta sẽ làm gì mình đây? Bắt mình làm tù binh ngược lại chăng? Hay là giết mình luôn?” Tuy nhiên trái ngược hẳn với những gì Rod tưởng tượng, cô gái đưa bàn tay nhỏ nhắn của cô ra và mỉm cười:



-Giờ chúng ta hòa!
Về Đầu Trang Go down
0988116504 https://a1nolimit.forumvi.com
Ivan
Administrator
Administrator
Ivan


Nam Tổng số bài gửi : 234
Birthday : 09/12/1993 Age : 30 Join date : 15/07/2010
Đến từ : Biên Hoà Lầu 4 Khu Z Phòng 8 Giường số 1

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Empty
Bài gửiTiêu đề: PHẦN 3: CHUYẾN BAY   Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Aug 07, 2010 6:42 pm

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết 1
Rod nắm lấy tay cô gái và cô kéo anh đứng dậy. Anh vừa xoay xoay cổ chân lúc nãy đạp trúng hòn đá vừa hỏi:



-Hòa? Cô nói thế nghĩa là sao?

-Thì hồi chiều anh cứu tôi thoát chết, bây giờ tôi cũng vừa cứu anh, như vậy chẳng phải là hòa rồi sao? – Cô gái vừa tắt thanh kiếm laser của mình đáp.

-À… ờ… - Rod gật gù – Cô nói cũng đúng.

-Này – Cô gái đưa hai tay lên trước mặt Rod - Bắt tôi lại đi.

-Hả? – Rod ngạc nhiên.

-Tôi là tù binh của anh mà. Nếu anh thả tôi ra thì tôi lại chịu ơn anh rồi – Cô gái cười.

-Ồ, cái đó thì… - Rod chống tay lên cằm - Cứ coi như vừa rồi cô bắt được tôi rồi lại thả tôi ra đi.

-Ừm, vậy cũng được – Cô gái gật gật đầu – Mà tên anh là gì?

-Tôi là Rod Walkerspace.

-Còn tôi là Shalin Redstorm. Rất hân hạnh được gặp anh – Cô gái định bắt tay Rod.

-Cô đừng quên chúng ta là kẻ thù của nhau – Rod khoanh tay lại – Chúng ta không nên, và cũng không được phép thân mật như thế này.

-Anh sai rồi – Shalin lắc đầu – Chúng ta không phải là kẻ thù, chỉ là kẻ địch của nhau thôi. Giữa chúng ta có thù oán gì với nhau đâu mà lại là “kẻ thù”?

-Nói cũng có lý – Rod như hiểu ra - Vậy theo cô bây giờ chúng ta sẽ là gì?

-Là bạn – Shalin chìa tay ra.

-Vừa là kẻ địch vừa là bạn hả? – Rod đưa tay mình ra – Có vẻ khó đấy, nhưng mong là chúng ta sẽ làm được.



Thế là Rod và Shalin bắt tay nhau. Shalin vuốt nhẹ mái tóc mai màu cam của mình và mỉm cười tươi tắn, và lúc này Rod bỗng cảm thấy cô thật xinh đẹp. Nhưng anh lập tức trấn tĩnh lại, bởi anh biết còn có một vấn đề trước mắt. Anh bước tới gần xác con Trimus và gỡ một mẩu kim loại ra xem xét. Shalin cũng đi theo Rod.



-Thế nào? – Shalin hỏi.

-Con Trimus này mới được chế tạo thôi – Rod vứt mẩu kim loại xuống.

-Anh nghĩ sao về kết luận đó? – Shalin đi ra phía cửa hang.

-Có thể bọn người Shrine bắt đầu dòm ngó vùng này trở lại chăng? – Rod nhìn con Trimus.

-Tôi nghĩ không chỉ có thế đâu – Shalin vừa nhìn ra ngoài hang vừa nói.



Rod vội chạy ra cửa hang và nhìn xuống dưới. Hôm nay trăng khá sáng nên nhìn cảnh vật bên dưới được rõ ràng. Rod kinh ngạc khi thấy bên dưới là hàng chục con Trimus đang chạy rồ rồ xung quanh các triền núi. Chúng đang thu nhặt xác của những phi cơ bị bắn rơi trong trận đánh hồi chiều. Rod ngẩng lên thì thấy trên bầu trời đầy những đốm sáng xanh đỏ từ đèn của các Hovernmus và Joymus. Trong lúc Rod còn đang ngẩn ra vì bất ngờ thì Shalin đập vào vai Rod rồi chỉ xuống một cổng thông vào thành phố Bark ngầm. Rod nhìn theo hướng Shalin chỉ, và nhận ra bọn Trimus, Hovernmus và Joymus đang chui ra từ đó. Không, không chỉ từ đó mà từ tất cả các cổng khác nữa.



-Hừm… xem ra báo cáo về việc quân Shrine bị quét sạch của chúng tôi có vấn đề rồi – Rod nói.

-Có vẻ như từ trước đến giờ chúng chỉ giả bộ biến mất, chứ thực sự chúng ẩn nấp dưới thành phố Bark ngầm - Shalin nhận xét - Bọn chúng đang có mưu đồ gì chăng?

-Đằng nào thì – Rod quay sang Shalin – bây giờ tôi biết có hai việc cô và tôi phải làm. Một là rời khỏi đây ngay lập tức. Hai là báo cáo sự việc này với bộ chỉ huy của mỗi người chúng ta.

-Tôi nghĩ chúng ta nên đợi tới lúc trời sáng cho bọn chúng rút đi chứ?

-Không được, nơi này không an toàn. Lấy gì đảm bảo một con Trimus nữa không chui vào đây? Vả lại… cô không định đi bộ về tới tận thành phố Bygeniou đấy chứ?

-Anh muốn đưa tôi về chứ gì? – Shalin cười – Nhưng phi cơ của anh phát ra tín hiệu của quân ANI, đồng đội tôi mà thấy anh là bắn ngay.

-Chuyện đó không lo – Rod nói chắc nịch – Bây giờ là nửa đêm, lực lượng BCU đi tuần ít hơn nhiều so với ban ngày.

-Anh có vẻ hiểu rõ chúng tôi quá nhỉ? – Shalin chống tay vào hông.

-Biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, các cụ đã dạy thế mà – Rod cười khì – Lên phi cơ đi nào.

Về Đầu Trang Go down
0988116504 https://a1nolimit.forumvi.com
Ivan
Administrator
Administrator
Ivan


Nam Tổng số bài gửi : 234
Birthday : 09/12/1993 Age : 30 Join date : 15/07/2010
Đến từ : Biên Hoà Lầu 4 Khu Z Phòng 8 Giường số 1

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Empty
Bài gửiTiêu đề: PHẦN 3: CHUYẾN BAY (Chap 2)   Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitimeSat Aug 07, 2010 6:46 pm

Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Base_in_s

Hai người leo lên chiếc “Speed”, và chiếc phi cơ bắt đầu di chuyển chầm chậm ra ngoài. Tới cửa hang Rod khởi động động cơ, và chiếc phi cơ cất cánh lao vọt ra ngoài. Đúng như Rod đã dự tính, tất cả bọn Trimus, Hovernmus, Joymus và cả Cygnus lập tức phát hiện ra và đuổi bắn. Nhưng có một điều anh không ngờ tới, đó là hỏa lực của bọn chúng hình như đã được nâng cấp, tốc độ bắn nhanh hơn rất nhiều. Rod mất tập trung trong chốc lát, và cánh trái phi cơ của anh liền bị trúng đạn chao đảo. Anh không dám quay lại bắn trả vì bọn chúng quá đông, chỉ còn cách tăng tốc vượt khỏi tầm bắn của chúng. Tới cổng warp hầm B, Rod và Shalin cùng thấy cửa đã bị đóng chặt, mà nếu không đi vào trong hầm B thì không thể nào tới Redline được.



-Nguy rồi, làm thế nào mà vào trong đó được bây giờ? – Shalin lo lắng hỏi.

-Cứ yên tâm, tôi đã có cách – Rod giơ ngón tay cái lên - Thắt chặt dây an toàn vào đi, phi cơ có thể sẽ rung hơi mạnh đấy.



Shalin còn chưa hiểu ý đồ của Rod thì chiếc Speed bỗng nhiên giảm tốc độ, đồng thời tất cả các chức năng Shield Boost, Ricochet Barrier và cả Disrupt Aim được khởi động. Chẳng bao lâu sau bọn quân Shrine đã bắt kịp phi cơ của hai người. Đám Cygnus hung hãn lao bổ vào trước tiên, nhưng Rod khéo léo nhìn màn hình phía sau lượn phi cơ tránh được hết. Tuy nhiên đạn của bọn Hovernmus và Joymus thì khó mà tránh được vì chúng bắn rất rát. Mặc dù Ricochet Barrier có khả năng làm lệch hướng đạn nhưng chiếc Speed vẫn bị trúng đạn liên tục, rung lên dữ dội như thể đang hạ cánh trên một đường băng gồ ghề mà không có bánh xe vậy. Shalin hoảng hốt ra mặt nhưng Rod thì vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.



Khi chỉ còn cách cổng warp chừng 1000m Rod bắt đầu khai hỏa. Anh bắn ra hàng loạt Arrow về phía cánh cửa, ý định phá nó ra chăng? Nếu vậy thì cần gì phải để cho bọn quân Shrine đuổi kịp, vả lại với cánh cửa bằng thép dày tới 1m này có dùng tên lửa mạnh đến mấy cũng không phá ra được. Nhưng ngay sau đó Rod lại bắn vào những quả tên lửa mình vừa bắn ra. Những quả Arrow trúng đạn nổ tung, làm phát nổ cả những quả Arrow xung quanh, còn những quả không bị sức ép làm cho nổ thì cũng đâm đầu xuống đất xới tung cát bụi lên, tạo nên cảnh tượng như một trận hỗn chiến vậy.



Khói bụi từ loạt tên lửa của Rod bay ra mù mịt đến mức không nhìn thấy được gì phía trước. Tuy thế đám phi cơ của Shrine vẫn hung hăng xông thẳng vào đám bụi mù đó. Liền sau đó là những tiếng “bùm bùm” không ngớt. Khi đám khói tan đi thì hiện ra một cảnh tượng khó ngờ: trước cánh cửa thép là một đống xác phi cơ Shrine đang bốc cháy ngùn ngụt. Trong khi đó thì chiếc Speed đang bay lượn ở tít trên cao. Thì ra kế hoạch của Rod chính là dụ cho các phi cơ Shrine bám theo sát nút, đến khi sắp sửa đâm vào cánh cửa thông vào hầm B thì tạo ra đám bụi mù, đồng thời dùng kỹ thuật “Lượn nửa góc vuông” để bất thần tránh ra khỏi vị trí, cho bọn phi cơ Shrine đâm thẳng vào cánh cửa vững chãi. Và anh đã thành công: gần như toàn bộ đám phi cơ Shrine truy kích anh đã bị xóa sổ, còn cánh cửa thép thì đã bị khoét một lỗ đủ rộng để cho chiếc Speed chui qua.



Không bỏ lỡ một giây, Rod tăng tốc cho phi cơ lao vọt qua khe hở đó vào trong hầm B. Lúc này Shalin đã hiểu ra kế hoạch của Rod, tỏ ra rất khâm phục:



-Giỏi thật đấy! Không ngờ anh có thể nghĩ ra cách phá cửa tài tình đến thế.

-Đó gọi là tùy cơ ứng biến thôi – Rod phẩy tay - Giờ chắc tín hiệu báo động đã được gửi tới tổng hành dinh quân BCU của cô rồi. Ta phải nhanh chóng ra tới Redline trước khi có người đến.



Rồi Rod mở hết tốc lực vượt qua đám Scout Guard, bay rất nhanh dọc theo hầm B. Động cơ báo quá nóng, anh lại khởi động kỹ năng Tăng Tốc để giữ nguyên tốc độ. Chỉ trong vòng chưa đầy một phút họ đã tới đầu kia của hầm B. Vừa ra khỏi cửa hầm Rod vội đổi hướng phi cơ sang góc trái, tránh xa đường thẳng giữa hai warp Starlite và hầm B. Bay được một đoạn đủ xa Rod ra hiệu bảo Shalin nhìn ra phía sau. Shalin ngoái lại nhìn, và thấy vô số đốm sáng đang bay từ Starlite vào trong hầm B. Phía BCU nhận được tin cổng warp hầm B bị công phá tưởng quân ANI nhân lúc nửa đêm tập kích nên đã dồn toàn bộ lực lượng vào trong hầm, nhưng như thế lại là đúng ý Rod. Đợi cho các đốm sáng đã khuất hẳn vào trong hầm rồi Rod mới đổi hướng bay thẳng sang Starlite, hoàn toàn yên tâm vì anh đoán chắc ở các khu vực còn lại không có mấy phi cơ tuần tra nữa.



Đúng như dự đoán, Rod đi thẳng một mạch từ Redline về đến tận Stones Ruin mà không gặp một phi đội tuần tra nào. Đến gần cổng warp vào thành phố Bygeniou, Shalin lên tiếng:



-Anh đưa tôi tới đây được rồi, còn lại tôi tự đi được.

-Ok – Rod dừng phi cơ lại.

-Còn anh bây giờ làm thế nào mà quay về được? – Shalin vừa tháo dây an toàn vừa hỏi.

-Tôi có Cổng dịch chuyển (Warp Port) – Rod cười.

-Anh mạo hiểm đưa được tôi về tới tận thành phố Bygeniou thế này – Shalin khoanh tay lại - Đối với tôi anh là một người bạn tốt, còn đối với quân đội BCU anh thực sự là một địch thủ đáng gờm đấy.

-Tôi chỉ có cái đầu biết tính toán và cái gan to hơn gan cóc tía thôi – Rod đáp.

-Giá mà chúng ta ở cùng một phe nhỉ, khi đó chúng ta sẽ thực sự là bạn tốt của nhau - Shalin thở dài rồi mở cửa kính phi cơ ra – Tôi đi đây. Mong là chúng ta sẽ có ngày gặp lại.

-Mong đó không phải là lúc chúng ta đang ở giữa chiến trường – Rod vẫy tay chào - Tạm biệt.



Shalin cũng nói tạm biệt rồi nhảy từ phi cơ xuống. Gần tới đất cô lấy súng bắn ra một viên đạn. Viên đạn chạm đất nổ tung thành một khối chất lỏng đặc. Shalin rơi vào khối chất lỏng đó và chạm đất một cách nhẹ nhàng, còn khối chất lỏng thì bốc hơi ngay sau khi cô đứng thẳng dậy. Cô nhìn lên trời thì thấy chiếc Speed của Rod đang bay qua một vòng tròn màu trắng xen lẫn vàng và đỏ, và vòng tròn tan biến ngay sau khi chiếc phi cơ đi hết chiều dài qua nó. Sau đó Shalin còn nhìn lên bầu trời một lúc nữa rồi mới chậm rãi đi về phía thành phố.



Shalin trở về thành phố Bygeniou vừa đúng lúc các đồng đội của cô từ hầm B quay về. Khỏi nói cũng biết trông thấy cô họ vui mừng đến thế nào. Riêng Misa, cô bạn thân nhất của Shalin đã ôm chầm lấy cô mà khóc thút thít như một đứa trẻ vậy.



-Ôi Shalin… - Misa nói trong tiếng nấc – Tớ đã nghĩ là không bao giờ còn được thấy cậu nữa.

-Bọn này thấy sếp không trở về đinh ninh là sếp đã hy sinh rồi - Một người tên Vicel hớn hở nói - Misa đã lên kế hoạch báo thù cho sếp rồi cơ đấy.

-Ông trời ghét tôi lắm nên không cho tôi chết sớm đâu – Shalin cười hì hì.

-Ừ, ghét sếp, nhưng mà có phải ông ấy đã cử một thiên thần đẹp trai sáng ngời xuống cứu sếp không? - Một người tên Reever nói bông đùa - Đỏ mặt lên thế kia là nói đúng rồi nhé!

-Tôi đỏ mặt bao giờ? – Shalin cãi – Reev này chỉ biết nói vớ vẩn!

-Tôi biết sếp Shalin của chúng ta là hồng nhan mà. Sếp xem tôi, đẹp trai, cao ráo, con gái chạy theo hàng đàn, nhưng - Reever làm ra giọng eo éo như đang hát - suốt… đời… tôi… chỉ… chờ… sếp… mà… thôi…

-Vậy thì suốt… đời… anh… chỉ… làm… lính… phòng… không… - Shalin xoa xoa đầu Reever.

-Hic… - Reever giả vờ mếu máo – Lần thứ 99 rồi. Một lần nữa là làm lễ kỷ niệm được rồi đa…



Mọi người cùng cười vui vẻ. Sau đó Shalin nói là đầu vẫn còn đau cần phải nghỉ ngơi rồi đi về căn phòng của mình. Thực ra vừa nãy, khi nghe câu nói đùa của Reever, Shalin bỗng nhiên nghĩ tới Rod và bất giác hai má cô nóng bừng lên. Tuy nhiên cô trấn tĩnh lại ngay, và cũng may mọi người không để ý. Cô đành phải tìm cách tránh cuộc nói chuyện, nếu không ít nhiều cũng sẽ có vài ba câu hỏi rắc rối. Cô thở dài một tiếng trong khi đang đi thong thả trên hành lang.



Gần tới phòng của mình, chợt Shalin thấy một người đang đứng dựa tường cạnh cửa ra vào mà cô nhận ra là Nikolai Stilveto, người mới gia nhập quân đội BCU được 1 tháng nay nhưng rất được sự tín nhiệm của bộ chỉ huy. Cô chưa trực tiếp nói chuyện với người này bao giờ nhưng đã có ấn tượng xấu từ cái nhìn đầu tiên. Có lẽ cũng nên miêu tả diện mạo của tên này một chút để mọi người hiểu lý do tại sao. Hắn ta cao hơn Shalin nửa cái đầu, tóc mái dài che khuất một nửa khuôn mặt, nhưng nửa còn lại đủ khiến cho người ta lạnh xương sống bởi ánh mắt như mắt rắn và nụ cười nham hiểm thường trực.



“Mình và hắn ta chưa từng gặp nhau, sao hôm nay hắn lại đến tìm mình?” Nhìn thấy Shalin, Nikolai đứng thẳng dậy rồi cất giọng hỏi:

-Cô là Shalin Redstorm, thiếu úy chỉ huy phi đội 107?

-Vâng, là tôi đây – Shalin bình tĩnh đáp – Anh là Nikolai Stilveto trung úy chỉ huy phi đội 10 phải không? Anh tìm tôi có việc gì?

-Nghe nói cô vừa mới trở về? – Nikolai hỏi.

-Vâng, đúng thế - Shalin đáp, có linh cảm không lành.

-Có thể cho tôi biết cô trở về bằng cách nào không? – Nikolai hỏi tiếp.

-Đương nhiên là tôi về bằng phi cơ của tôi rồi – Shalin trả lời, giọng không được tự nhiên.

-Chiếc Redstorm ấy hả? – Nikolai mỉm cười – Hôm trước tôi vừa phát hiện ra một trục trặc nhỏ trong động cơ của nó, bây giờ cô không phiền cho tôi xem lại chứ?

-Ơ… không được… ý tôi là… thực ra nó đã bị bắn cháy rồi – Shalin tỏ ra lúng túng – Tôi may mắn liên lạc được với một người bạn của tôi, và…

-Thôi đủ rồi đấy – Nikolai ngắt lời Shalin, rồi bất chợt ra đứng trước mặt dồn Shalin vào tường – Cô không qua mặt tôi được đâu.

-Tôi… tôi không hiểu? – Shalin mặt đã biến sắc.

-Cô đã trở về trên phi cơ của kẻ địch, có đúng không hả? – Nikolai lên giọng.

-Ơ… tôi… - Shalin ấp úng.

-Đừng chối nữa. Trên đường đi qua Redline tôi đã phát hiện ra một chiếc I-Gear của ANI lấp ló sau mấy dãy núi. Sau đó tôi đã âm thầm bám theo và bắt gặp cô nhảy xuống từ chiếc I-Gear đó. Cô còn gì để nói không?



Shalin đã bị phát hiện chân tướng, chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống. Nikolai quay lưng bước đi:



-Đi theo tôi. Tổng tư lệnh có vài điều muốn hỏi cô đấy.



Vài phút sau, Shalin đã bị đưa vào trong một căn phòng hình trụ. Ở phía đối diện với cửa ra vào có một dãy bệ rất cao như kiểu tòa án, ở giữa có một biểu tượng quốc gia BCU. Ngồi trên đó là Tổng tư lệnh cùng các vị tướng khác trong Bộ chỉ huy. Phía dưới thì chỉ có Shalin đang đứng, không có ai gác cửa, tuy nhiên cô cũng không có ý định bỏ chạy. Sau một loạt câu hỏi về sự việc đã xảy ra như thế nào, Tổng tư lệnh chốt lại bằng một câu hỏi:



-Tên của người phi công đó là gì?

-…Rod Walkerspace – Shalin ngần ngừ một lúc rồi mới trả lời được.

-Rod Walkerspace… - Tổng tư lệnh quay sang người thư kí, chính là tay Nikolai đó – Trung úy, hãy tìm cho tôi tất cả thông tin liên quan đến người này.

-Rõ – Nikolai tuân lệnh, nhưng chưa đi ngay mà đến rỉ tai Tổng tư lệnh – Thưa Tổng tư lệnh, người này một mình mà phá được phòng tuyến của chúng ta tại hầm B, lại còn đột nhập vào khu vực của chúng ta đến tận đây, bản lĩnh chắc chắn không vừa. Theo tôi, cần phải trừ khử hắn càng sớm càng tốt.

-Trung úy nói rất đúng - Tổng tư lệnh gật đầu – Nhưng tôi sẽ giao nhiệm vụ này cho ai đây?

-Có một người rất thích hợp ở ngay trước mặt Tổng tư lệnh đấy – Nikolai đáp.



Dĩ nhiên ngài Tổng tư lệnh hiểu hắn ám chỉ ai. Ông bèn ra hiệu cho các vị tướng vào phòng trong hội ý rồi quay trở ra ngồi lại chỗ cũ.



-Thiếu úy Shalin!

-Có tôi – Shalin đáp, giọng không còn chút tự tin nào nữa.

-Cô đã tự ý tiếp xúc với người của quốc gia đối lập, theo quân luật có thể khép cô vào tội phản quốc và xử tử. Tuy nhiên, nể cha cô là sĩ quan lâu năm trong quân đội, và bản thân cô cũng là một chiến sĩ xuất sắc, nên Bộ chỉ huy quyết định cho cô một cơ hội lập công chuộc tội.

-Tổng tư lệnh cứ giao nhiệm vụ, tôi xin hứa sẽ làm hết sức mình – Shalin thấy có cơ hội thoát nạn, tỏ ra tự tin hơn hẳn.

-Tốt, hãy nghe đây. Nhiệm vụ của cô lần này là đột nhập vào thành phố Arlington căn cứ của quân nổi dậy ANI, ám sát người có tên là Rod Walkerspace đó và đem về đây bằng chứng.

-Hả? – Shalin giật mình – Nhiệm vụ này…

-Sao? Cô không muốn làm hả?

-Không, không phải thế - Shalin xua tay – Ý tôi là lực lượng phòng thủ và canh gác bên ANI cũng không kém gì chúng ta, làm sao tôi có thể một mình đột nhập vào Arlington được?

-Hừ, tay phi công ANI đó làm được, chẳng lẽ cô không làm được sao? Cô đã ngồi trong phi cơ của hắn, đã trông thấy hắn thực hiện cách thức của hắn, thì ít nhất cũng phải bắt chước được chứ?

-Nhưng thưa Tổng tư lệnh, tôi…

-Không nói nhiều nữa. Cô có phải là người yêu nước không?

-Vâng, tất nhiên thưa Tổng tư lệnh – Shalin buột miệng.

-Được lắm, vậy thì hãy hoàn thành nhiệm vụ này đi!

-…Rõ! – Shalin phải mất vài giây mới nói ra được một tiếng này.



Cánh cửa sau lưng mở ra, rồi Shalin bước đi với một khuôn mặt không rõ là còn do dự hay đã quyết tâm.
Về Đầu Trang Go down
0988116504 https://a1nolimit.forumvi.com
Sponsored content





Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết   Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết I_icon_minitime

Về Đầu Trang Go down
 
Tiểu Thuyết Giả Tưởng Không Hồi Kết
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Lớp 12A01 - THPT Hồng Ngự I :: Kho Truyện 24h-
Chuyển đến